"Như ý" - là hai từ màu nhiệm để ai cũng mỉm cười. Nó là cấp thấp hơn (hình như thế) của hai từ Hạnh phúc.
Hạnh phúc là một cái - gì - đó thật khó nắm bắt. Con người dường như không ai đạt tới tột đỉnh hạnh phúc cả.
Có hạnh phúc nhỏ và hạnh phúc lớn.
Hạnh phúc nhỏ là khi bạn khát có nước uống - nó là sự đáp ứng nhu cầu tức thì. Còn hạnh phúc lớn mà bạn đạt được ước mơ lớn.
Nhưng thế nào là ước mơ lớn?
Có cần phải chinh phục vũ trụ mới là ước mơ lớn không? Hay chỉ là một vị trí trong công ty khi bạn mới là nhân viên tập việc.
Và liệu có công bằng không khi bạn chỉ nhăm nhăm vào công danh bạn mà không biết đến tình yêu.
Hạnh phúc lớn và hạnh phúc nhỏ.
Đấy là nói cho vui chứ hạnh phúc làm gì có lớn, nhỏ. Hạnh phúc là hạnh phúc. Vậy thôi. Nhưng nó thật vô cùng. Bởi có người cả đời tìm hạnh phúc mà nó như một kẻ chơi trò trốn tìm quá ác cứ lẩn tránh hoài. Để rồi bạn cứ phải đợi đến... mùa xuân.
Vì mùa xuân hình như hạnh phúc dễ tìm đến hơn.
Khi nhìn cảnh sắc thiên nhiên khi thấy vạn vật như cùng chung khúc ca của ánh sáng và nụ cười, mọi người ai cũng nên tươi tắn và giàu sinh khí hơn. Nhưng cố nhà thơ Xuân Diệu lại thốt lên:
"Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Mà xuân hết nghĩa là tôi đã mất"
Mùa xuân trần thế với Xuân Diệu thật gấp gáp, hối hả. Trái tim mong manh nhạy cảm của nghệ sỹ như không chịu đựng nổi. Vì hạnh phúc đến rồi đi, mà dường như không có hạnh phúc nào trọn vẹn.
Làm sao níu giữ được mùa xuân?
Bậc hiền triết Osho không dạy ai đó níu giữ mùa xuân vì ông cho rằng: thật kỳ lạ nếu mọi người cả năm trời khốn khổ và tự nhiên mùa xuân đến là có quyền nhảy múa, ca hát. Vậy hoặc khốn khổ là giả hoặc mùa xuân là giả, cả hai không thể là thật được. Và như thế hết mùa xuân là mọi người lại quay về với những khốn khổ của mình. Không, cuộc sống phải là lễ hội liên tục, liên hoan ánh sáng. Hãy biến những điều nhỏ bé thành lễ hội.
Mãn Giác thiền sư như vén mây mù cho chúng ta:
"Xuân đi trăm hoa rụng.
Xuân đến trăm hoa cười.
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đi rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai"
Mùa xuân Phật giáo là sự an lạc trong tỉnh thức của từng phút giây. Không quá mong đợi mùa xuân đến, không vội âu lo khi mùa xuân đi. Bởi đó là quy luật của tự nhiên.
Bạn có thể vui cười khi đang nhảy múa trong công viên và trận mưa ào đến làm bạn ướt như chuột. Bạn cần nắng nhưng nơi khác cần mưa và liệu bạn có rộng lòng để vui với những người cần mưa hơn không? "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông" - vì thế mỗi khoảnh khắc của thiên nhiên - cũng là khoảnh khắc của chính bạn - không thể lặp lại lần thứ hai. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc đó thay vì lên án nó, vì thật ra bạn đâu làm gì nổi nó!
Nhưng đó vẫn là lý thuyết mà cây đời thì mãi xanh tươi như Goethe nói. Vì thế mỗi độ xuân sang, lòng bạn vẫn như trảy hội. Mùa hạ có vẻ nồng nàn, cuồng nhiệt, mùa thu mang sắc thái hoài niệm, vương vấn, mùa đông với vẻ ảm đạm như trút bỏ những gì tàn úa để xuân về lại bừng lên sự sinh sôi.
Xuân là xanh là màu của hy vọng. Mà hạnh phúc thực ra cũng nằm ở ngay chính niềm hy vọng đó.
Ngô Trọng Phúc (Sưu tầm)